Sữa mẹ
Máy hâm sữa
Cọ bình sữa
Tiểu đường thai kì
Vỡ tử cung
Xuất tinh sớm

Có nội dường như mẹ lười đi nhiều

Thấm thoát Kiwi của mẹ đã 6 tháng, mẹ cũng đã đi làm lại.

Thấm thoát Kiwi của mẹ đã 6 tháng, mẹ cũng đã đi làm lại. Từ khi biết có bầu Kiwi là mẹ đã lo rồi. Lo sau 6 tháng đi làm lại không ai trông. Nhà trẻ chưa nhận bé nhỏ. Thuê người về nhà trông quen tìm không có, lạ thì không an tâm. Vả lại bây giờ tình trạng bắt cóc hoặc đánh trẻ nếu không hợp tác cũng nhiều. Khiến ba mẹ ái ngại.  Ba và ông ngoại bảo: "Thôi để con về ở với ông bà ngoại!".  Mẹ đi làm con ở nhà với ngoại ăn và bú sữa bình chiều mẹ về bú mẹ. Nhưng mẹ sợ xa mẹ cả ngày tội con. Nếu con về trên ngoại trưa dạy về mẹ chạy về trên ngoại chơi với con, cho con bú ăn cơm, nghỉ ngơi. Chiều 1h30 chạy về dạy. Mẹ về nhà mình nấu cơm cho ba và 2 chị rồi mẹ lên ở với con. Giống như hồi chị Út. Nhưng nếu vậy thì mẹ sợ không đủ sức khỏe, vừa khổ ngoại. Mẹ chạy lên xuống hơn 20km mỗi ngày và mỗi ngày 4 vòng.  Bà ngoại mặc dù chỉ ở nhà nhưng ngoại biết bao là việc không tên: sáng dậy sớm gà vịt, giặt áo quần (ngoại toàn giặt tay gần 60 năm ), mẹ sáng dậy đi làm là 5h30 đi rồi. Ngoài ra ngoại còn cho chị Út ăn sáng, chở chị đi học. Nếu có thêm con nữa ngoại còn phải thêm việc:hầm cháo, đút ăn, ru ngủ...Ai trông con cho ngoại đi chợ, nấu ăn.  Cũng may trước đó tầm một tuần nội gọi về nói với ba mẹ "nội sẽ về giúp trông con 3 tháng" cuối tuần nội vào lại Nha Trang đem đồ ăn cho chú Tư. Nghe mẹ vừa mừng vừa lo. Nội cũng đã lớn tuổi, lại hay đau lưng, đi lại khó khăn. Nội là người của công việc, nội thích làm việc này việc kia hơn là ngồi một chỗ, những lúc con bệnh, con đau, con khó ở trong người con cằn nhằng, sợ nội chăm không đúng cách,... Vả lại từ lúc sinh đến bây giờ con chỉ gặp nội có đôi ba lần. Sợ con lạ, con không chịu. Nhưng tình cảm bà cháu, tình máu mủ. Con vẫn chịu nội, chơi với nội. Bà bảy phân bì "ngày trước nó qua đây chơi, ẵm nó hoài nó không biết lạ. Nay có nội nó về nó đòi ghê chưa, nó cũng biết chứ".   Mẹ cũng yên tâm hơn hơn. Việc của mẹ đối với con bây giờ là: sáng dậy hầm sẵn cháo, tán ra cho vào bình ủ; chuẩn bị sẵn nước và sữa (sữa mẹ vắt ra).Con ở nhà ngủ dậy nội rơ miệng, chơi cùng nội. Nội cho ăn sáng.  Ở nhà với nội con được nội ẵm đi chơi nhà các bà, các cô hàng xóm. Ba bảo: "Ẵm đi chi cho nó quen" nhưng nội phản đối: "Trẻ con mà đi chơi nó mới thích, tinh thần mới thoải mái, ở nhà từ túng, buồn. Ra ngoài chơi cho nó dạn dĩ, lanh lợi".  Sau 1 tháng con ở nhà với nội:  Con được ăn, ngủ đúng giờ.  Ở nhà với nội quần con giản dây thun nội đi chợ mua dây thun về tháo ra và tra dây thun mới vào, hay áo mất nút nội tìm nút may lại cho con.  Ở nhà với nội con được nội thả rong và tập đi vệ sinh mỗi ngày. Chẳng may đái trong quần nội giặt và xả luôn. Nội bảo: "Giặt cho sạch có cho em mặc ", áo quần được nội xếp gọn gàng. Lúc rảnh rỗi nội còn lôi đồ ra ủi.  Ở nhà với nội con được nội dạy cho chơi, dạy cho con nhiều thứ: 7 tháng con biết vẫy vẫy tay khi ra về, biết vỗ tay (1, 2 cái) khi được yêu cầu. Ở với mẹ đôi lúc để con chơi một mình, mẹ chỉ chăm chú vào chiếc điện thoại. Ở nhà với nội con được nghe nội hát ru ngủ mỗi ngày, được nội đọc sách cho nghe (Ở nhà với mẹ, mẹ chỉ cho con con chơi với đồ chơi, khi nào buồn ngủ mẹ cho con ngậm vú và ngủ). Không biết con có bị nghiện nội không mà đôi khi đang chơi với ba mẹ thấy nội con đưa tay đòi ẵm. Có nội không chỉ con mà ba mẹ cũng đỡ. Những lúc con ngủ nội tranh thủ quét nhà, lau nhà, bật giúp nồi cơm, phơi áo quần. Có nội mỗi chiều bà cùng 2 chị đi tắm biển, tối đôi lúc nội lại chỉ giúp 2 chị học. Ba mẹ đi đâu cũng yên tâm. Mẹ có nhiều thời gian chăm sóc bản thân, chăm sóc ba và các chị hơn. Có nội mẹ dường như lười đi nhiều: mẹ chỉ việc đi làm chiều về con đã được tắm rửa sạch sẽ, ăn uống no nê; mẹ chỉ việc nấu ăn và chơi cùng con; đôi lúc đi chợ, đi làm còn nán lại hơi lâu chút để tranh thủ tám. Cuối tuần nội vô lại Nha Trang tự nhiên không hiểu sao người mẹ cảm thấy mệt, người bơ phờ. Nhưng khi nội về người mẹ nhẹ nhõm hẳn ra. Ba thường đùa: " mẹ chồng em giống thần dược nhỉ? ". Đúng thật con nhỉ? Nội chính là liều thuốc mẹ con mình cần.  Mẹ thật may mắn!